Tháng 10, nhân kỷ niệm 67 năm ngày Giải phóng Thủ đô, Thư viện trường THSC Ninh Hiệp giới thiệu tới bạn đọc một tác phẩm của nhà văn Nguyễn Trương Quý, cây viết vốn quen thuộc với những tản văn về các góc nhỏ của Hà Nội: “ Hà Nội là Hà Nội ”.
Nguyễn Trương Quý vốn là cái tên rất quen thuộc với những độc giả ưa thích đọc tản văn về Hà Nội và những người thích tìm hiểu về Hà Nội, đặc biệt là từ những góc nho nhỏ rất riêng của thành phố này.
Anh từng có nhiều tập tản văn viết về Hà Nội như “Tự nhiên như người Hà Nội” (2004); “Ăn phở rất khó thấy ngon” (2008); “Hà Nội là Hà Nội” (2010); “Xe máy tiếu ngạo” (2012), “Dưới cột đèn rót một ấm trà” (2013), “Còn ai hát về Hà Nội” (2013)…
Nguyễn Trương Quý thầm lặng đi theo con đường viết về Hà Nội, giống như các bậc tiền bối Nguyễn Vinh Phúc, Băng Sơn hay Hoàng Đạo Thúy. Anh viết từ góc nhìn của anh, từ những chi tiết rất nhỏ mà mang đặc trưng của Hà Nội, từ phở, xe máy, cho đến những chiều sâu về thời gian và tính cách của người Hà Nội. Những năm gần đây, những trang viết của Nguyễn Trương Quý đã giàu tính khảo cứu hơn, khiến tản văn của anh hấp dẫn hơn.
Cuốn sách này là cuốn thứ ba trong bộ ba sách về Hà Nội của tác giả Nguyễn Trương Quý. Cuốn đầu – Tự nhiên như người Hà Nội – là những quan sát và tìm hiểu về hình thái đô thị, làm rõ đặc trưng không gian rất đặc biệt của Hà Nội. Cuốn thứ hai – Ăn phở rất khó thấy ngon – là chân dung về con người trong thành phố ấy, đặc biệt tập trung vào lối sống của giới viên chức văn phòng, mang những nét hài hước.
Cuốn sách của tác giả Nguyễn Trương Quý, như tên gọi của nó: Hà Nội là Hà Nội, là cuộc tìm kiếm những giá trị thực sự, lâu đời ở một thành phố tưởng chừng như đã định hình trong mình những nét văn hóa song vẫn phải liên tục gọt giũa. Chất Hà Nội thì ai cũng mong tốt đẹp toàn phần, nhưng sự đời không đơn giản thế. Hành trình tìm kiếm của tác giả không chỉ loanh quanh 36 phố phường hay mấy quận nội thành, mà trải dài trên những cột mốc. Cách Hà Nội 10, 50, 100, 1000 cây số, người viết lại thấy rõ hơn nhiều điều về nơi anh ta sinh ra. Nhiều khi thấy lắm nơi cũng có những thứ giống Hà Nội đến lạ. Ở những nơi xa xôi thế, vẫn có những người đã từng ở Hà Nội hay tình cờ ghé qua mà để lại dấu ấn văn hóa...
Hà Nội là Hà Nội mang đến cho độc giả người cảm giác, suy nghĩ khác nhau. Không phức tạp nhưng cũng chẳng giản đơn để vội vàng nhận thấy được. Nguyễn Trương Quý từng chia sẻ: ”Không ai chọn bố mẹ cũng như nơi sinh ra và lớn lên được. Vì thế sẽ không mấy khách quan để nói về tình cảm với nơi đó. Hà Nội đơn giản là nơi tôi sống, đã quen thuộc với những đường đi lối lại, cách ứng xử của con người, là sự ngột ngạt chật chội nhưng cũng là cảm giác ấm áp của những không gian sống. Nếu ví với một mối quan hệ, thì cũng như cha mẹ, người thân, những người mà khi chúng ta sinh ra đã có ràng buộc huyết thống và dù hay dở thế nào, họ vẫn là những người thân yêu nhất. Hà Nội có vô số điều chưa ra đâu vào đâu, nhưng đã có nhiều lúc và nhiều thứ khiến tôi thấy xúc động. Nhiều khi là cảm giác lạnh lẽo của một ngày mùa Đông hun hút gió đi dưới những hàng cây, hoặc những ngày giáp Tết mưa phùn ẩm ướt, những thứ lẽ ra rất bất tiện cho sinh hoạt, nhưng lại khiến tôi nhớ và luôn thấy lạ lẫm, dù năm nào cũng tái ngộ...” Quả thực, để yêu và trân trọng những giá trị vốn làm nên hình ảnh Hà Nội, đòi hỏi con người phải sống thực sự với nó và luôn hòa nhập tâm hồn với nó.